Maria, Vầng Trăng Muôn Thế Kỷ

Trăng sáng, soi lồng lộng trên dòng Hương Giang, biến con sông thành một giải lụa vàng lặng lờ trôi. Tôi đứng nhìn vầng trăng lên cao dần từ...


Trăng sáng, soi lồng lộng trên dòng Hương Giang, biến con sông thành một giải lụa vàng lặng lờ trôi. Tôi đứng nhìn vầng trăng lên cao dần từ hướng Đông, tròn vành vạnh như một cái đĩa lớn.

Dường như không có tác động ngoại tại nào gợi nhớ mênh mông, dịu ngọt bằng ánh trăng. Chắc ai cũng đã từng hơn một lần được trải qua những ngày thơ bé rộn ràng vui tươi mỗi độ trăng lên.

 Dưới ánh trăng vàng lung linh, trong không gian tĩnh mịch của đêm, tôi như nghe vọng về đâu đây giọng kể trầm trầm ấm áp của nội tôi câu chuyện chú Cuội lười chăn trâu dưới gốc cây đa. Vầng trăng tựa thiên thần vẫy gọi nỗi nhớ. Kỷ niệm chợt ùa về đầy ắp, với những đêm trăng tuổi thơ nơi quê nhà dưới hàng cau lóng lánh bóng trăng soi, trước cánh đồng bát ngát vô tận ngập đầy ánh trăng, xa xa trông như một thảm bạc vô giá.

 Ngày ấy -lâu lắm rồi- khi quê tôi chưa được thắp sáng bằng ánh đèn Neon hiện đại, nhưng trong từng ngôi nhà nhỏ bé, thấp thoáng ẩn hiện một chút sáng leo lét của ngọn đèn dầu. Những đêm trăng sáng là món quà kỳ diệu Thiên Chúa ban tặng theo chu kỳ thời gian. Trong ánh sáng tươi mát, cả gia đình tôi quây quần bên bàn nước trước hiên, nghe nội kể đủ thứ chuyện của ngày xưa. Nội bảo, ánh trăng là biểu tượng cho một đời thanh bình, hạnh phúc, ấm no. Dưới bầu trời đêm trăng, người ta mở rộng tâm hồn, đối xử với nhau thật hào phóng, chân thành.

 Thời gian thấm thoắt trôi. Đã khá lâu rồi, không mấy khi tôi để ý tìm trăng ở bầu trời nơi đây. Nhưng đêm nay tôi nhìn thấy được trăng.

 Trăng sáng. Ánh sáng dịu dàng, bao dung, đôn hậu, chiếu thẳng vào mặt tôi như một điều kỳ diệu ngọt ngào. Trăng tròn vành vạnh ẩn mình sau tán lá rộng của cây sa kê. Trăng treo trên cành liễu trước nhà, trăng rớt xuống dòng sông Hương huyền thoại, trăng đọng trong đóa tường vi bên hiên lay động, trăng lan tỏa theo tiếng nguyện cầu đêm đêm.

 Vẻ đẹp của trăng là có đó. Hiển hiện. Ai cũng có thể nhìn thấy. Hàn Mặc Tử đã dùng cả đời thơ của mình để viết về trăng, say trong trăng:

“Hãy nâng lên và nâng lên chút nữa

Sáng thơm tho như ánh ngọc hừng đông,

Nhưng cao quá và căng lên dữ quá

Dồn qua mau cho lút mức hư không.

...

Lạy Chúa tôi! Vầng trăng cao giá lắm

Xin ban ơn bằng cách ánh thêm lên,

Ánh thêm lên cho không gian rất đẫm

Linh hồn thơ mát rợn với hương nguyền.”

(trích Vầng trăng- Hàn Mặc Tử)

 Trăng đẹp. Không ai phủ nhận điều đó.

 Tuy nhiên, vầng trăng vàng đêm nay lại dẫn con đi vào chiêm ngưỡng một vẻ đẹp thánh thiêng toàn vẹn- Đức Maria- Vầng trăng vượt qua muôn thế kỷ, qua mọi thời, mọi nơi. Vầng trăng đưa con về với cái thuở:

 Maria! Ngày thơ trên gối mẹ

Nghe tên Người! Ôi dịu ngọt biết bao!

Theo làn môi, theo tiếng mẹ thì thào

Con bập bẹ “Maria! Ôi phúc lạ.”

 Người ta nhìn thấy vẻ đẹp tròn đầy của trăng. Đẹp thế đó.

Ấy vậy mà: “Mẹ Maria đẹp tươi như  bình minh chiếu rạng ngời. Vầng trăng lung linh trời đêm so với Mẹ còn kém xa...”.

 Hình ảnh Mẹ được ca tụng từ ngàn đời, dưới trần gian cũng như trên Thiên Quốc. Vẻ đẹp không chỉ có thể nhìn thấy một chiều, một khía cạnh bằng con mắt thông thường của người đời, mà còn là sự cảm nếm và rung động nơi con tim tâm hồn. Sách Khải Huyền đã diễn tả về Mẹ: “Rồi có điềm lớn xuất hiện trên trời: một người Phụ Nữ mình khoác mặt trời, chân đạp mặt trăng và đầu đội triều thiên mười hai ngôi sao.”(Kh 12, 1)

 Nhà thơ Hàn Mặc Tử đã phải run lên khi chiêm ngưỡng Nhan Mẹ trong sự Thánh Đức rạng ngời:

 “Maria! Linh hồn tôi ớn lạnh

Run như run thần tử thấy long nhan

Run như run hơi thở chạm tơ vàng.

Nhưng lòng vẫn thấm nhuần ơn trìu mến.

Lạy Bà là đấng tinh tuyền thánh vẹn

Giàu nhân đức, giàu muôn hộc từ bi...”

(trích Avê Maria- Hàn Mặc Tử)

 Maria! Mẹ là nguồn của thơ ca. Mẹ đánh thức trái tim người nhạc sĩ. Mẹ là tinh thần cảm hứng của bao công trình nghệ thuật điêu khắc, hội họa. Mẹ xuất hiện trong mỗi nền văn hóa riêng, bao giờ cũng là biểu tượng cho cái đẹp bản sắc đặc biệt nổi trội.

 Khi ca ngợi về Mẹ, tác giả Xuân Ly Băng khẳng định:

“Maria chói ngời hơn Bắc Đẩu

Lâng lâng lên... kiều diễm quá đi thôi.

Áo lộng lẫy bằng quang ánh Mặt trời

Gót sen vàng dẫm Hằng Nga ngời ngợi.

Muôn vì sao ngừng bước đi chờ đợi

Đắm đuối nhìn tà áo Mẹ thoáng qua...”

(trích Bóng Mẹ một chiều xưa- Xuân Ly Băng)

 Mẹ đẹp xinh, tựa ngôi sao giải chiếu ánh sáng trong bầu trời đêm đen của nhân loại. Mẹ là ngôi sao sáng chói của nhà Gia-cóp bừng lên sức mạnh ánh sáng mà không mất đi vẻ nguyên tuyền trinh trong.

 Mẹ là bến bờ cho ai bị chao đảo bởi những đau khổ bão tố trên biển đời:

 “Maria trên đường đời đẫm lệ

Hướng về dây con trút vợi sầu đau.

Vỗ về con, tiếng Mẹ nói ngọt ngào

Tay băng bó vết thương lòng ứa máu...”

 (trích Maria- Duy Lễ)

 Ngày trước, có một người bạn (là người ngoại đạo) nói với con rằng: mọi người Công Giáo đều mang một vẻ đẹp hết sức đặc biệt, vì họ có đôi mắt giống Mẹ Maria. Giờ đây con mới thật sự thấm thía. Con là con của Mẹ. Và con hạnh phúc khi trong mình mang một cái gì đó nơi Mẹ, giống Mẹ.

 Hơn bao giờ hết, trong khoảnh khắc linh thiêng này, dưới ánh trăng vàng lung linh huyền ảo, con đang cảm nghiệm rõ ràng, hoàn toàn không phải ngẫu nhiên mà ngay bây giờ con đang hiện diện, trong ngôi nhà của Mẹ, trong chính Hội Dòng mang tên Mẹ, là con riêng của Mẹ, trên mảnh đất Phú Xuân quyện đầy máu và hoa qua dòng lịch sử. Con biết, trong từng nắm đất dưới chân con hôm nay, đã thấm đẫm biết bao mồ hôi công sức và cả máu của các Đấng Tổ Phụ, của Quý Chị Tiền Bối, của các thế hệ đi trước. Để rồi trong mỗi phút giây qua đi, con như nghe tim mình thổn thức bởi lời  nguyện ước thì thầm vọng về từ lòng đất Mẹ cho ngày hôm qua, hôm nay và mãi mãi. Như:

 “Maria! Tuyết nữ, nguyệt trinh kiều

Sao Bắc vững chãi qua muôn chiều giông tố”.

 

Đặng Thị Lĩnh - FMI